Bóng lưng quyết tuyệt của phu quân khi hy sinh mấy năm trước, ánh mắt non nớt nhưng kiên định của nam nhi khi lần đầu khoác lên quân phục, dáng vẻ nữ nhi chau mày suy tư trước tinh đồ tại học viện…
Từng màn từng màn lướt nhanh qua tâm trí người phụ nữ trung niên, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.
“Còn Minh Nhi, Nguyệt Nhi… nương… đi trước một bước đây, hai huynh muội các ngươi, từ nay về sau, nhất định phải nương tựa lẫn nhau, đi đến cuối cùng.”
Giọng nàng rất nhẹ, nhưng mang theo một sự bình tĩnh khó tả, tựa như không phải đang từ biệt, mà là đang hoàn thành một nghi thức đã định sẵn.




